Lịch sử Quảng_Nam_-_Đà_Nẵng

Tỉnh Quảng Nam - Đà Nẵng được thành lập vào tháng 2 năm 1976 do hợp nhất tỉnh Quảng Nam và Đặc khu Quảng Đà. Tỉnh có diện tích 11.985,2 km² và số dân 1.914.864 (vào năm 1993).

Sau khi thành lập tỉnh, có những thay đổi hành chính như sau: chuyển thị xã Đà Nẵng thành thành phố Đà Nẵng, hợp nhất thị xã Tam Kỳ và 2 huyện Bắc Tam Kỳ, Nam Tam Kỳ thành huyện Tam Kỳ.

Đến năm 1980, tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng có thành phố Đà Nẵng (tỉnh lị), thị xã Hội An và 12 huyện: Đại Lộc, Điện Bàn, Duy Xuyên, Giằng, Hiên, Hòa Vang, Phước Sơn, Quế Sơn, Tam Kỳ, Thăng Bình, Tiên Phước, Trà My.

Ngày 4 tháng 2 năm 1982, thành lập huyện đảo Hoàng Sa. [1]

Ngày 3 tháng 12 năm 1983, chia huyện Tam Kỳ thành thị xã Tam Kỳ và huyện Núi Thành.[2]

Ngày 31 tháng 12 năm 1985, thành lập huyện Hiệp Đức trên cơ sở tách 2 xã thuộc huyện Thăng Bình, 4 xã thuộc huyện Quế Sơn và 2 xã thuộc huyện Phước Sơn.[3]

Đến năm 1991, đơn vị hành chính của tỉnh gồm thành phố Đà Nẵng (tỉnh lị), 2 thị xã Tam Kỳ, Hội An và 14 huyện: Đại Lộc, Điện Bàn, Duy Xuyên, Giằng, Hiên, Hiệp Đức, Hòa Vang, Hoàng Sa, Núi Thành, Phước Sơn, Quế Sơn, Thăng Bình, Tiên Phước, Trà My.

Từ ngày 6 tháng 11 năm 1996, kì họp thứ 10 Quốc hội khóa IX ra Nghị quyết chia tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng để tái lập tỉnh Quảng Nam và thành lập thành phố Đà Nẵng trực thuộc trung ương: